Thấy Phong Việt tỏ vẻ lo lắng, Tô Bắc Bắc nhẹ nhàng nói: “Không phải là chuyện lớn gì đâu, anh đừng sốt ruột, hai chúng ta tìm một chỗ an tĩnh rồi từ từ nói.”
Cửa lớp học người đến người đi nhiều, không tiện nói chuyện này.
Phong Việt gật đầu, hai người đi ra khỏi tòa nhà giảng đường, đi tới một nơi vắng người trong khuôn viên trường, Tô Bắc Bắc kể lại ngắn gọn mọi chuyện cho anh nghe.
“Mẹ bị đi lạc?”
Phong Việt trầm mặc trong chốc lát, rồi mới trả lời: “Anh cũng không biết liệu có phải mẹ đi lạc hay không, thậm chí bản thân mẹ cũng không biết đâu, bởi vì năm đó ba anh cứu mẹ từ tay người xấu, nhưng hình như sau đó trí nhớ của mẹ có vấn đề, ngoài một số hiểu biết thông thường và tên của mình ra, còn lại mẹ quên hết những thứ khác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây