“Bọn mày đúng là đáng thương…” Tô Bắc Bắc nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn hai con mèo tràn đầy thương hại, “Bọn mày không cần phải lo lắng, sau này đi theo tao, tao bảo đảm sẽ cho bọn mày ăn no, chăm sóc tốt cho bọn mày!”
Sau đó, cô ôm hai con mèo bằng một tay, một tay khác dắt xe đạp.
Cô từ từ đi bộ về phía cổng nhà, như sợ làm hai con mèo con bị xóc nảy,.
Khoảng mười phút sau, cuối cùng cô cũng về đến nhà.
Cổng nhà khóa chặt, trong nhà tối đen như mực, cô là người đầu tiên trở về nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây