Phong Việt, cười nói: “Anh cau mày nhìn giống y như ông cụ non vậy, anh đừng có tự ôm hết mọi áp lực vào người, cứ thả lỏng đi. Anh cũng nên học cách tin tưởng Phong Kiệt, còn hai tháng nữa là Phong Kiệt đón sinh nhật trưởng thành rồi, anh đừng suốt ngày coi cậu ấy là trẻ con nữa.”
Phong Việt trở tay nắm lấy tay của Tô Bắc Bắc, nhẹ giọng nói: “ Không phải là anh đối xử với Phong Kiệt như trẻ con, mà anh không biết có nên thay đổi tương lai của nó không, đời trước Phong Kiệt học đại học trên tỉnh, đắm chìm trong biển học thuật cả đời. Anh cảm thấy cuộc sống ở đời trước của nó đã rất tốt rồi, sợ nếu anh thay đổi lại cuộc đời của nó, tương lai sẽ xuất hiện biến số không thể xác định được, cũng không biết biến số đó là tốt hay xấu, nên anh mới rối rắm.”
“Nếu là anh, anh có muốn lặp lại cuộc đời của mình một lần nữa không?” Tô Bắc Bắc hỏi ngược lại.
Phong Việt sửng sốt nhìn cô, sao anh có thể bằng lòng? Nếu muốn lặp lại, anh đã không chọn học lại để thi đại học.
Sau đó, anh chậm rãi thở một hơi thật sâu, tảng đá đang đè nặng trong lòng cũng đột nhiên được nhấc ra, biểu tình trên mặt dần thả lỏng hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây