Bác cả cau mày nói: “Tiểu Phong, thằng nhóc cháu sao nói thế với người lớn, vốn tưởng cháu là người đàn ông ổn trọng, không ngờ con lại ăn nói hỗn láo thế này, còn không mau xin lỗi bác hai!”
“Xin lỗi?” Phong Việt hừ lạnh một tiếng, “Lẽ nào lời của cháu nói có vấn đề sao? Các bác bây giờ chẳng phải đang ép nhà của cháu quyên tiền thay các người sao?
Nói nhà của cháu có tiền, hẳn là phải quyên nhiều tiền hơn để giúp đỡ hàng xóm, nhưng điều kiện của nhà cháu hai năm qua là gì cả đại viện ai chẳng biết, may mà cháu cưới được cô vợ tốt, tiệm cơm này mới mở không bao lâu, tiền mua cửa hàng đều là vay mượn vừa mới trả hết nợ, vợ cháu lại bệnh nằm viện tốn một số tiền lớn để chữa trị, sao các bác lại cảm thấy nhà của cháu có tiền?
Nếu thật sự dựa theo lời ba bác quản lý nói, nhà ai có tiền nên quyên góp nhiều một chút, vậy thì cháu nghĩ trong đại viện này không nhà nào có điều kiện như nhà ba bác quản lý rồi.
Ba vị quản lý, lương của mỗi người một tháng cũng đã hơn một trăm tệ, một năm khoảng một nghìn hai trăm tệ, càng đừng nói bác gái cả cũng có lương, hai vợ chồng bọn họ chỉ tiêu tiền lương của bác gái cả, một năm ít nhất cũng tích góp được một ngàn hai trăm tệ, mấy năm nay gia sản nhà bác cả ít nhất cũng một vạn tệ rồi chứ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây