Tôn Thu Di nhìn Tô Bắc Bắc, ánh mắt nhìn cô tràn đầy biết ơn: “Vẫn là em thông minh, nghĩ đến chuyện bảo anh hai em cùng đi bán hàng với chị, vừa hay dạo này chị đang định tìm người hỗ trợ. Bắc Bắc, chị thật sự rất biết ơn em, nếu không có em, chị và anh hai em không thể nào có được cuộc sống tốt như bây giờ.”
Tô Bắc Bắc cười nói: “Chị dâu hai, chúng ta đều là người một nhà cả, chị nói lời khách khí này làm gì, hơn nữa em cũng không làm gì cả, chỉ đưa ra ý tưởng giúp các chị thôi.”
“Có thể là bây giờ các chị còn chưa nghĩ ra, nhưng dù em không nói, về lâu về dài chắc các chị cũng sẽ nghĩ tới.”
Tôn Thu Di sống dè dặt ở nhà họ Tô suốt nhiều năm nay, chỉ cần ai đối xử tốt với cô ấy, cô ấy đều sẽ cố gắng báo đáp lại. Tô Bắc Bắc đối xử tốt với cô ấy, nhưng cô ấy không thể báo đáp được gì cho Tô Bắc Bắc, chỉ có thể đối xử tốt gấp đôi với Lý Thục Phân và Tô Đại Sơn. Cô ấy biết, điều mà Tô Bắc Bắc lo lắng nhất sau khi lập gia đình là ba mẹ già, cô ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho ba mẹ chồng, không để Tô Bắc Bắc phải lo lắng.
Tô Bắc Bắc nói: “Chỉ là bày sạp bán hàng không thể diện bằng làm công ăn lương, không biết anh hai có chịu đồng ý không.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây