Sau khi tiễn hàng xóm đi rồi, mấy người Tô Hướng Đông tiếp tục đi về phía trước, nhưng Tô Hướng Đông vẫn cảm thấy hàng xóm đang chỉ trỏ phía sau lưng anh ấy, dường như bọn họ biết lời anh ấy nói là dối trá, hoàn toàn không có ai tin lời anh ta nói.
Tô Hiểu Văn đột nhiên lẩm bẩm: “Lúc trước khi cô út ra ngoài, có lẽ cũng là loại cảm giác này, luôn cảm thấy tất cả mọi người đều đang chỉ trỏ mình.”
Cô cô nhỏ của tôi chắc chắn cũng cảm thấy như vậy khi cô ấy đi ra ngoài, cô ấy luôn có cảm giác như mọi người đang chỉ tay vào cô ấy.”
Tô Hướng Đông khẽ giật mình, tâm tình càng thêm sa sút.
Trương Tuyết Hoa tỏ vẻ không vui trừng mắt nhìn Tô Hiểu Văn, thấp giọng nói: “Đang êm đẹp con nhắc tới cô ta làm gì? Chẳng lẽ con cảm thấy nhà chúng ta còn chưa đủ khốn khổ sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây