Cô ta tát liên tiếp mười mấy cái, Tô Hướng Đông mới chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhìn Trương Tuyết Hoa có chút sưng lên, thở dài một hơi.
“Không phải lỗi của em,” Tô Hướng Đông giọng điệu sa sút nói:“Đều tại anh không có tương lai, không thể cho em và bọn trẻ có cuộc sống thoải mái, cũng không thể khiến cho bố mẹ coi trọng, mới khiến cho em không thể không phí tâm tư đi tính toán người khác.”
“Hướng Đông, anh đừng như vậy, đều là lỗi của em,” Trương Tuyết Hoa ôm chặt lấy Tô Hướng Đông: “Bố mẹ ta không cần anh, anh còn có em, anh còn có bọn trẻ.”
Hai người ôm nhau im lặng hồi lâu, sau khi buông ra, Trương Tuyết Hoa thấy sắc mặt Tô Hướng Đông đã dễ nhìn hơn rất nhiều.
Cô ta an ủi: “Bố mẹ bây giờ đang rất tức giận, chờ thời gian trôi qua, bọn họ hết giận, tự nhiên sẽ tha thứ cho chúng ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây