“Thôi được rồi, mau về nhà thôi, chúng ta đều mệt rồi.” Hạ Bắc Thần thấy Phương Vân Phong cầm tay bọn trẻ không muốn buông, dường như còn muốn nói nhiều, liền đấm nhẹ vào người anh ta.
Phương Vân Phong cũng nhận ra mình không ổn, liền ho khan một tiếng, bế hai đứa nhỏ rời đi nhanh chóng, xe chạy như tên bắn.
Dù tốc độ nhanh nhưng rất êm, khi xe đến nơi, Lê Hân đã ngáp ngắn ngáp dài, cô chủ động ôm con xuống xe nhanh chóng, trong nhà dường như có không khí náo nhiệt khác thường.
“Đưa các cậu về nhà, tôi coi như hoàn thành nhiệm vụ, giờ tôi phải đi huấn luyện, hai người nghỉ ngơi đi, chờ cậu trở lại nhé Hạ đoàn trưởng!” Phương Vân Phong vẫy tay chào Hạ Bắc Thần, giọng nói mang chút mong đợi.
Không có Hạ Bắc Thần cùng huấn luyện, anh cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây