“Anh trai, anh cũng đã nhìn thấy hoàn cảnh gia đình em rồi đấy, không phải là em không muốn trả. Anh cầm hai trăm nhân dân tệ này trước đi, em thật sự không thể lấy ra nhiều hơn được nữa, nhà em vẫn còn phải sống nữa.” Lê Kiến Bình nhét hai trăm nhân dân tệ vào ngực ông ấy.
Tiền này tuy rằng ít, nhưng Lê Cửu Nguyên cảm thấy còn có thể lấy lại được một chút tiền đã rất tốt rồi, nên nhận lấy tiền rồi rời đi, cũng không dây dưa quá nhiều.
“Chết tiệt, sao ông lại gọi ông ta là anh trai? Bọn họ vẫn còn coi ông là người thân sao?” Trương Hồng Mai nhìn người ta cứ như vậy lấy đi hai trăm, vừa mắng vừa khóc.
Bản thân Lê Kiến Bình cũng thấy khó chịu, lúc này thấy nghe tiếng khóc của bà ta lại càng cảm thấy khó chịu hơn, ông ta quát lớn với bà ta.
Trương Hồng Mai bị mắng ngược lại dừng khóc và mắng chửi, nhưng biểu cảm của bà ta rất bất mãn, cảm thấy khoản tiền vừa rồi đã bị cướp đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây