“Tiểu Lê, cô làm nhanh thế sợ chúng tôi học được hả?” Đỗ Bằng liếc tới ê cả mắt, nước mắt cũng trào ra ngoài. Đúng là không nhịn được thật, vừa đáng thương vuốt mắt vừa đè tay của Lê Hân đang chuẩn bị cầm linh kiện lại.
“Hả?” Lê Hân nghe được thì hơi ngừng lại một chút.
“Cô làm nhanh quá, sắp xuất hiện tàn ảnh rồi, có thể chậm xíu được không?”
“Đúng vậy đồng chí Tiểu Lê, tôi biết cô gấp nhưng cô đừng vội. Mặc dù chúng tôi thức đêm làm nó nhưng cũng không vội cất cánh như thế. Cô có thể chậm một chút.”
Các nghiên cứu viên sôi nổi khuyên cô, mọi người đứng xem tại chỗ không ai có thể nhìn rõ động tác lúc nãy của Lê Hân.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây