“Khóc cái gì hả?” Trương Hồng Mai nghe chẳng vào đầu: “Trong thôn có người còn chưa ăn được thịt nữa.
Trong thôn Quảng Nguyên cũng có rất nhiều người nghèo đến cả thịt cũng không ăn nổi.
Ngày xưa, lúc ăn Tết, Trương Hồng Mai vẫn còn cười nhạo người khác. Nhà họ cầm tiền của Lê Hân, mười tám năm nay sống rất dễ chịu, năm nào cũng mua quần áo mới cho hai đứa trẻ, mua thịt ăn.
Không thể ngờ chính là năm nay nhà họ đã suy bại tới mức thành nghèo tới ăn không nổi cơm.
“Hu hu hu…” Lê Chí Sâm khóc nghẹn nước mũi nước mắt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây