Đinh Thành kéo bàn tay của cô ta ra, không nói gì xui xẻo nữa.
“Anh thật tàn nhẫn, cứ như vậy vứt bỏ hai mẹ con em, liên tiếp nhiều ngày như vậy cũng không về nhà, anh có biết bọn họ bắt nạt em và con như thế nào không?” Vương Thúy Hương vẫn còn khóc.
Thậm chí cô ta càng khóc càng thương tâm, âm thanh cũng càng lúc càng lớn, âm thanh bén nhọn khiến đầu óc người ta ong ong.
Vương Thúy Hương cảm thấy mình quá mức ủy khuất, toàn thế giới đều bắt nạt cô ta, lúc này thật vất vả Đinh Thành mới trở về, tốt xấu gì cô ta cũng có nơi kể khổ.
“Không phải anh đã trở về rồi sao, em đừng khóc nữa.” Đinh Thành thấy cô ta như vậy, cũng biết mình đến tiền tuyến nhiều ngày như vậy, Vương Thúy Hương ở nhà khẳng định sốt ruột, liền trấn an cảm xúc của cô ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây