Tô Miêu ở bên cạnh, đã lặng lẽ lau nước mắt, Lê Cửu Nguyên một tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng an ủi, đáy mắt cũng nồng đậm không nỡ.
Lê Hân lấy thuốc từ chỗ Diệp Minh Tịch đưa cho Lê Cửu Nguyên, lo lắng dặn dò ông ấy:
“Bố, trên đường bố chú ý vết thương, hồi phục không sai biệt lắm, chỉ cần không chạm đến nó thì không thành vấn đề.”
“Ừ!” Lê Cửu Nguyên đáp, giọng có hơi buồn bực.
Cuối cùng Lê Hân nhìn về phía Tô Miêu gần như sắp gục vào lòng Lê Cửu Nguyên khóc, bỗng có hơi luống cuống, không biết nên an ủi như thế nào mới tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây