Nghe Lê Hân nói như vậy, Hạ Bắc Thần thở phào nhẹ nhõm, bọn Tô Miêu cũng có thể an tâm trở về thủ đô.
“Nếu anh biểu hiện tốt như vậy, có phải Hân Hân nên thưởng cho anh chút gì không?” Hạ Bắc Thần đột nhiên xoay người, khiến cho tay Lê Hân bôi thuốc cho anh phải khựng lại.
“...” Bị Hạ Bắc Thần nhìn chằm chằm như lang như hổ, Lê Hân dường như đã hiểu “phần thưởng” anh nói là gì.
“Anh... muốn phần thưởng gì?” Lê Hân có hơi căng thẳng mím môi, nhỏ giọng hỏi.
“Hân Hân, vết thương trên người anh cũng đã đỡ không còn nhiều lắm.” Hạ Bắc Thần nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt mang theo ám chỉ nào đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây