“Em đến được ba ngày, ngủ ở đây ba đêm rồi. Bầu trời đêm ở đây rất đẹp.” Lê Hân nói rồi bước vào lều vải.
Lều vải khá nhỏ, nhưng do dáng người cô nhỏ nhắn nên thật ra vẫn còn khá nhiều chỗ trống.
Lê Hân không đóng lều vải, đôi khi cô sẽ nằm bên trong ngắm nhìn bầu trời sao, khi đó cô cảm giác dường như cô chỉ cần vươn tay lên là có thể chạm đến những ngôi sao lấp lánh kia vậy.
Hạ Bắc Thần nhìn chỗ trống bên người cô, anh không đi vội mà chui vào bên trong.
Chiếc lều vải nhỏ trở nên chật chội, Hạ Bắc Thần phải hơi cong chân mới vào được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây