Một đêm này, tới tận nửa đêm khi cực kỳ buồn ngủ cô mới chịu ngủ, buổi sáng trời mới tờ mờ sáng liền tỉnh lại, khi ngủ cũng không an ổn là bao.
Buổi tối Hạ Bắc Thần không về, trong lòng Lê Hân càng lo lắng nhưng vẫn để Tam Mao làm điểm tâm, ăn một chút mới ra ngoài.
Tuy rằng ăn không vô nhưng Hạ Bắc Thần vẫn chưa về, cô cũng không thể vì không ăn mà ngã xuống.
Ăn xong điểm tâm, Lê Hân thoạt nhìn cũng không hăng hái lắm mà thong thả đi về phía bộ đội, tinh thần có chút xuống cấp.
“Đến rồi, sắp đến rồi, kiên trì một chút!” Thanh âm có chút ồn ào đột nhiên từ xa truyền đến.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây