Nói cái gì mà “họ thích nói thì cứ để họ nói đi”, “thực lực của cháu bày ra trước mắt, chỉ cần người nào mắt không mù là có thể nhìn ra”... Đại loại như vậy.
Nhưng vô dụng!
Ở bộ đội, Hạ Bắc Thần chưa bao giờ gọi ông ấy là ông nội.
“Hạ Bắc Thần có một ông nội tốt như ông quả thật dễ khiến người khác ghen tị, huống chi ông nội còn giáo dục anh ấy trở lên ưu tú như vậy.” Lê Hân quay đầu, vừa nói vừa dí dỏm nháy mắt với Hạ Vũ Bác.
Đồng thời, Lê Hân thầm nghĩ chờ sau khi Hạ Bắc Thần trở về có thể khuyên nhủ anh nếu rảnh thì tới đây chơi với ông nội nhiều hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây