Mượn ánh trăng, Lê Hân nhìn thấy lượng điện của Tam Mao đang trong trạng thái thấp, vẻ mặt tủi thân trốn ở trong góc, cầm phích cắm trong tay.
Phích cắm cắm chặt ở trên ổ cắm, đầu kia nối liền với Tam Mao, nó nhìn chằm chằm cái phích cắm rõ ràng đã cắm kia nhưng nghĩ mãi mà không rõ vì sao không thể sạc điện.
“Tam Mao?”
“Chủ nhân, Tam Mao muốn ăn cơm…” Thấy Lê Hân trở về, ánh mắt tủi thân của Tam Mao nhìn về phía cô, yếu ớt mở miệng.
Lê Hân: “...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây