Một hơi uống hết nước mới nhanh chóng kéo Lê Hân lại, không cho cô tiếp tục làm nữa.
“A...” Đồ trong tay Lê Hân bị cướp đi nhưng vẫn duy trì tư thế vừa rồi, có thể thấy được cô đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Thôi đừng làm nữa, chúng ta về nhà thôi.”
Hai người bọn họ ngâm mình trong phòng nghiên cứu cả một ngày, buổi trưa còn suýt chút nữa quên mất thời gian ăn cơm, buổi tối thì lại quên tan tầm.
Nếu không phải vừa rồi Đỗ Bằng nói khát nước đi uống nước thì cũng không phát hiện ra trời đã tối.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây