Trên lưng Lưu Tương đeo một chiếc gùi tre, không to không nhỏ, đeo trên lưng vừa vặn, cũng có thể đựng được kha khá đồ.
“Chị, định đi chợ phiên à?” Lê Hân tò mò nhìn chiếc gùi sau lưng cô ấy.
Thời đại sau này rất hiếm khi thấy loại gùi này, Lê Hân cũng chỉ từng thấy ở thị trấn nhỏ, có người sẽ đeo gùi đi chợ phiên, trẻ con và đồ đạc mua về đều có thể để vào trong, rất tiện lợi.
“Đi chợ phiên gì chứ? Bây giờ là mùa nấm mọc nhiều nhất, chị định lên núi hái nấm, nghĩ em ở nhà cũng rảnh rỗi, nên ghé qua hỏi xem em có muốn đi cùng không.” Lưu Tương cười nhìn cô nói.
Lê Hân ở nhà cũng chỉ có rảnh rỗi, lại không có con cái, cả ngày ở nhà không phải dọn dẹp vệ sinh thì là dọn dẹp vệ sinh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây