Tô Mộ Thương: “...” Lúc trước là Đại Bảo, bây giờ là Tán Tán, có đôi khi mọi thứ đã được sắp đặt sẵn.
“Người được điều chuyển từ trên xuống là Tống Sơ Thần tới từ thành phố Dương.” Lúc nghe thấy cái tên này, Tống Sơ Trừng thật sự muốn phỉ nhổ một câu duyên phận chết tiệt...
“Chẳng lẽ bây giờ bọn họ đang ở căn nhà cũ của anh cả em?” Tống Sơ Trừng hơi thắc mắc nhìn về phía Tô Mộ Thương, thấy anh khẽ mỉm cười, Tống Sơ Trừng: “...”
“Nhưng em cũng đừng nghĩ lung tung, nếu gặp được, em cứ làm theo suy nghĩ của mình là được, đừng nghĩ đến những chuyện lung tung kia nữa. Em có ký ức của “cô ấy”, cũng biết trước kia hai anh em bọn họ thân nhau đến mức nào, nếu anh ấy đến tìm em, em cứ làm theo suy nghĩ của mình, muốn nhận anh ấy thì nhận, không muốn nhận thì em cứ coi anh ấy làm hàng xóm là được. Chủ yếu là, em không cần phải để tâm đến người mẹ nuôi kia của “cô ấy“.”
Tô Mộ Thương đã sớm nhận được tin tức, mẹ của Tống Sơ Thần bị chuyện kia kích thích, bây giờ tinh thần của bà ta có vấn đề, những người khác trong nhà họ Tống đều là người hiểu lý lẽ, không ai oán hận gì vợ anh. Dù sao bọn họ cũng là người có lỗi trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây