Theo lẽ thường, Tôn Diễm sẽ không mặc kệ con trai, cô ấy cũng nghĩ bọn họ ngồi xe nhiều ngày, phải gọi con trai trở về ngủ một lúc mới được, như cô ấy là người lớn, đi đường dài còn thấy mệt, nói chi là trẻ con.
Tống Sơ Trừng hiển nhiên cũng hiểu ý của cô ấy, “Mâu Mâu bảo em trai đi về ngủ trước đi, em trai đi xe dài ngày, chắc chắn là mệt lắm rồi.”
Bản thân Mâu Mâu đã từng đi xe đường dài, cũng biết ngồi xe sẽ rất buồn chán vì không thể ra ngoài chơi, ngủ cũng không thoải mái.
Cậu bé nhét vào trong tay Tán Tán hai miếng gà rán, “Em trai đi về ngủ đi, anh cũng phải đi ngủ đây, đến chiều tối chúng ta ra ngoài quảng trường nhỏ chơi, anh sẽ qua nhà em gọi em đi cùng.”
“ Vâng, anh, gọi.” Tán Tán cầm gà rán nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây