Nhị Mao nhìn thấy tay cô gõ “cộc cộc” vào kính, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, lúc này mới thu lông lại.
Nó nhảy xuống khỏi người Tiểu Hắc, một cánh ôm lấy chân Tống Sơ Trừng, một cánh từ từ duỗi về phía kính.
Tiểu Hắc cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng để ngoạm Nhị Mao về bất cứ lúc nào.
Tống Sơ Trừng cũng không giục chúng, ban đầu cô còn định cười, nhưng lúc này nhìn thấy hành động của Tiểu Hắc, cô liền kìm nén ý cười nơi khó môi.
Khoảnh khắc Nhị Mao chạm vào kính, đôi mắt nhỏ của nó lập tức sáng rực lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây