Nghe bà nội Tô hỏi, Từ Ninh Tuyết lại uống một ngụm trà mật ong để làm dịu cổ họng. Cô kể lại chuyện trước đây đổi nhà với nhà đoàn trưởng Bạch, rồi chuyện bà Đỗ muốn đổi nhà với nhà họ.
Tống Sơ Trừng thỉnh thoảng lại bổ sung thêm vài câu, Điềm Điềm cũng rất thích nghe những chuyện này, cô bé bê một chiếc ghế nhỏ đến ngồi cạnh Tống Sơ Trừng nghe mẹ kể. Nhìn dáng vẻ của con gái, Tống Sơ Trừng cảm thấy rất thú vị. Cô thầm cười, sau này Điềm Điềm chắc chắn sẽ còn thích hóng chuyện hơn cả Đại Bảo. Trước đây, khi Đại Bảo chưa đi học, cậu bé thường hay ra gốc cây ngồi từ sớm hoặc dẫn Đại Mao chúng nó đến đó ngồi xổm, nghe ngóng chuyện rồi về kể lại cho Tống Sơ Trừng và mẹ nghe. Có lúc nghe thấy người ta nói xấu mẹ hoặc Tống Sơ Trừng, cậu bé còn phối hợp với Đại Mao chúng nó, dọa cho kẻ lắm lời kia một trận. Đại Mao và Nhị Mao vốn dĩ rất hay ghi thù, mỗi lần nhìn thấy mấy kẻ xấu bụng lắm lời kia, chúng liền nhe răng trợn mắt! Về sau, hễ nhìn thấy Đại Bảo, mấy người đó đều không dám nói xấu gì Tống Sơ Trừng và chị dâu nữa. Những chuyện này là do mấy chị dâu thân thiết thi thoảng đến nhà Tống Sơ Trừng chơi, trong lúc nói chuyện phiếm vô tình nhắc đến, hai chị em cô mới biết được.
Sáng sớm hôm sau.
Tống Sơ Trừng và Tô Mộ Thương thức dậy cùng lúc, hai người vào không gian ăn sáng, cho hai anh em Mâu Mâu bú no nê thì chị dâu cô đến.
Ôm Mâu Mâu đi ra phòng khách, Tống Sơ Trừng đang định đặt con trai vào nôi thì nước mắt Mâu Mâu đã “rào rào” tuôn rơi. Cậu bé nắm chặt lấy vạt áo Tống Sơ Trừng không chịu buông, thấy mẹ định gỡ tay ra, cậu bé càng khóc to hơn, “oa oa” khóc lớn, vùi đầu vào lòng mẹ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây