“Không sao, em cứ cất đi! Chuyện sau này tính sau, nếu bố muốn cho anh cả với Đại Bảo thì đã cho từ lâu rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ?”
Ngày hôm sau, bên ngoài vẫn yên ắng lạ thường, chỉ có điều vô cùng oi bức, không một chút gió.
Sơ Trừng bước ra cửa, chỉ thấy Đại Bạch ngồi chồm hỗm ở đó, nhìn sắc trời, trong lòng cô càng thêm phần bất an.
Chú Liêu đến kiểm tra kỹ lưỡng sân trước và bờ suối, đi dạo ra sân sau thấy tổ của Đại Mao chúng nó vẫn chưa được dọn vào, bèn tiện tay bê vào trong nhà, thấy không còn việc gì nữa, liền quay ra bảo: “Cam này, chú Liêu đã bê tổ của Đại Mao chúng nó vào phòng khách rồi.”
“Vâng, cháu cảm ơn chú Liêu ạ, Nhị Mao chúng nó có ở dưới đó không ạ?” Sơ Trừng khẽ hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây