Cô đứng ở cổng nhìn ra ngoài đường, cũng đã đến giờ cơm rồi còn chưa thấy đám Đại Mao trở về, bình thường cứ đến giờ cơm là bọn nó còn đúng giờ hơn cả đồng hồ báo thức.
“Đại Bạch, mày đi xem xem tại sao đến giờ đám Đại Mao còn chưa trở về?”
“Be be” hai tiếng, Đại Bạch đứng dậy. Tống Sơ Trừng thấy Đại Bạch đi ra khỏi khu nhà ở gia đình, nhìn từ phương hướng này có thể thấy, đám Đại Mao không đi ra ngoài bờ biển, thì cũng đi dạo ở khu ký túc xá dành cho người độc thân.
Tống Sơ Trừng cứ nghĩ nếu không có Đại Bảo, đám Đại Mao sẽ ngoan ngoãn chơi ở trong nhà. Không ngờ, bọn nó thích lên núi thì đi lên núi, thích ra ngoài biển thì ra ngoài biển, thỉnh thoảng còn đi dạo quanh khu nhà ở gia đình như mấy ông cụ non.
Nhà ai có mẹ chồng nàng dâu chửi nhau, bọn nó đều sẽ chạy đến đầu tiên, đứng ở hàng đầu ăn dưa. Tống Sơ Trừng từng bắt gặp bọn nó đi ăn dưa, cô chỉ sợ đám Đại Mao bị ngộ thương.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây