Tống Sơ Trừng liếc thấy Đại Mao ở cách đó không xa, dặn dò: “Đại Mao Nhị Mao, bọn mày đừng đến gần suối quá, hôm nay nước chảy siết, bọn mày đừng nên xuống nước nghịch.” Dạo này tiểu Hắc tiểu Bạch cũng thường xuyên đứng ở bên dòng suối nhỏ, nhìn dáng vẻ đó của bọn nó, cô có cảm giác như thể bọn nó rất muốn xuống nước.
Điềm Điềm ngồi ở trên một tảng đá lớn, đang ríu rít với đám Nhị Mao đứng ở dưới đất, cũng không biết đôi bên đang nói chuyện gì. Nghe thấy lời này của Tống Sơ Trừng, cô bé lập tức trả lời thay cho đám Đại Mao: “Bọn nó biết rồi! Cô ơi! Cháu sẽ trông bọn họ.”
Thấy cô đứng ở đó, Tống Miêu Miêu bê chiếc ghế băng, lại bê một chiếc bàn tròn ra đó. Cô ấy rót trà cho Tống Sơ Trừng, rồi cầm sách giáo khoa lên đọc.
Kể từ lúc Tống Sơ Trừng phiên dịch sách vở cho bên quân khu, Tô Mộ Thương thường xuyên mang sách về cho cô.
Sau khi phiên dịch xong, cô lại để anh mang đi, bên quân khu trả cho cô khá nhiều tiền với mỗi một đầu sách dịch.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây