Anh ấy lúc này cũng không chê bai con trai nữa, đưa con chạy đi luôn, còn vui vẻ nói: “Được rồi! Đừng khóc nữa, con bây giờ chẳng phải không sao ư? Ba đưa con đến hợp tác xã cung tiêu mua kẹo ăn.”
Nghe lời ba, thằng bé cũng không khóc nữa, có kẹo ăn và ngốc nghếch khóc thì có thể chọn lựa được ngay, đương nhiên là chọn ăn kẹo rồi.
Lưu Nghĩa liếc nhìn vào kẻ đầu sỏ gây tội thò đầu nhìn ra trong rừng trúc, lòng thầm ngạc nhiên, con ngỗng này cũng thật thông minh.
Nhiệm vụ lần trước của đoàn 2 bọn họ, nếu không có hai con ngỗng này cũng không thể hoàn thành nhanh như vậy, nếu như tiếp tục kéo dài, nhỡ làm bị thương các thôn dân ở thôn phía dưới, thì hậu quả anh ấy thật khó mà tưởng tượng.
Du tẩu tử thấy Lưu Nghĩa cười ha ha bế con đi rồi, cô ấy vẫn ghé qua nhà Tống Sơ Trừng, nói với cô chuyện này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây