Từ Ninh Tuyết nhìn len sợi trong tay Tống Sơ Trừng, mắt chợt sáng lên: “Trừng Tử à, em đừng có nói, chỗ len này thật quá đẹp, sờ vào lại mềm mại, chị cũng là lần đầu được thấy.”
Lần trước ở cửa hàng kiều hối, cô ấy cũng nhìn thấy loại gần giống thế này, nhưng không được trơn bóng và mềm mại bằng mà thôi, “Len này chưa tính là đẹp, em nhớ lần trước em đi Thượng Hải mới nhìn thấy những thứ len thật đẹp, đợi lần tới có thời gian em lại đi một chuyến Thượng Hải.”
Từ Ninh Tuyết nghe xong một lời khó nói hết mà nhìn cô ấy: “Cái bụng này của em, có thời gian cũng không đi được!”
Tống Sơ Trừng: “… … …” Cô có không gian có nước Ngọc Linh, cô không sợ! Cô sinh xong là có thể đi.
“Chị dâu, áo len của bọn Đại Bảo, chúng ta đan thành cổ tim đi, sau này mỗi người chúng ta làm cho bọn chúng một cái áo sơ mi, mặc như thế sẽ đẹp hơn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây