“Tranh Tử, đây là ba mẹ, bọn họ vừa đến quân khu liền nóng lòng muốn tới gặp em đấy.” Từ Ninh Tuyết nắm lấy tay mẹ Tống, nói với Tống Sơ Trừng!
“Ba! Mẹ!” Trước đó Tống Cảnh Thành và Từ Ninh Tuyết đều đã nói với cô, từ trong lòng cô đã tiếp nhận gia đình này, cho nên gọi ra cũng không quá khó khăn.
Mẹ Tống không cầm được nước mắt khi nhìn thấy cô gái duyên dáng trước mặt, lại nghĩ đến những gì con bé đã trải qua trước kia, nước mắt không ngừng rơi.
Bà ấy nắm chặt lấy cánh tay của Tống Sơ Trừng, nói: “Là ba mẹ vô dụng, đã để con phải chịu khổ rồi!”
“Mẹ đừng nói thế, con không sao đâu, con cũng sống rất tốt! Bố, mẹ, chị dâu cả! Đây là anh hai và chị dâu hai đúng không, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây