“Vừa về thấy em vẫn ngủ, anh liền đến căng tin mang cơm về!” Lúc đầu anh định trở về giúp Tống Sơ Trừng nấu cơm, nhưng thấy cô ngủ ngon trên giường, lại sợ làm ồn đến cô nên trực tiếp đến căng tin mang cơm về.
Hai người ăn tối xong, trong sân lại truyền đến tiếng Đại Bảo và Nhị Mao chơi đùa.
Nhị Mao chạy theo Đại Bảo với âm thanh “bạch bạch”, Đại Bảo vừa chạy vừa cười lớn.
“Đại Bảo chạy chậm thôi, tự ngã thì không sao, nhưng đừng đè phải ngỗng con đấy nhé!”
Tống Sơ Trừng đi ra, nghe được lời nói của Từ Ninh Tuyết, vốn còn sợ mình không biết cách hòa hợp với họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây