“Không sao đâu mẹ Đại Bảo, Đại Bảo rất ngoan, không gây phiền toái gì cho em cả. Em cũng rất thích Đại Bảo.”
Đại Bảo nghe vậy rất vui mừng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nhưng do da tối quá nên cũng không nhìn được rõ.
Từ Ninh Tuyết nhìn thấy vẻ mặt của Tống Sơ Trừng không có một tia chán ghét hay kiêu ngạo, cũng không phải cố ý lấy lòng, cô thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có thể nói từ nhỏ cô ấy đã lớn lên trong quân khu, khả năng nhìn người của cô, là thật lòng hay giả dối, cô ấy vẫn có thể phân biệt được.
Hơn nữa, phong thái và ngoại hình này không phải là thứ mà những gia đình bình thường có thể thể hiện ra được. Hai người vừa đến phòng khách vừa nói chuyện!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây