Rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi!
Mặt Lục Tu Cẩn cũng hơi đỏ lên.
Cậu khẽ hắng giọng: “Không cần cảm ơn. Mãn Mãn cũng rất xinh đẹp.”
Hai người đã làm hòa. Mãn Mãn vẫn hơi áy náy, chủ động nhảy từ ghế xuống, bước tới bên cạnh Lục Tu Cẩn: “Anh Tu Cẩn, chúng ta đi chơi đàn đi.”
Trong ánh mắt Lục Tu Cẩn hiện lên ý cười, cậu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mãn Mãn: “Được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây