Thẩm Trĩ Dữu sắp nhận việc, vốn định đợi đưa các con về quê xong rồi quay lại.
Nhưng Thẩm Đại Hà không yên tâm để con gái đi đi lại lại, nên tự mình bắt xe đến đón vợ và các cháu ngoại.
Trên đường ra ga tàu, Thẩm Trĩ Dữu cứ mím chặt môi, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô sợ nếu mình thả lỏng một chút, sẽ không kiềm được mà bật khóc.
Trần Thúy Quyên vẫn ở đây bao nhiêu năm, sống chung với họ lâu đến mức cô gần như quên mất mình đã lập gia đình, có nhà riêng, còn mẹ cô cũng có mái ấm nhỏ của riêng bà.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây