Đôi mắt của Trần Thúy Quyên khẽ giật, bà ấy nhanh chóng ngăn cản đám Đoàn Đoàn lại: “Cháu ngoan, sắp đến giờ ăn cơm rồi, đừng lên đó.”
Thẩm Trĩ Dữu: “...”
Người đàn ông lại cười, lồng ngực rung lên, nhịp tim Thẩm Trĩ Dữu càng lúc càng nhanh: “Buổi tối… buổi tối, sắp ăn cơm rồi.”
“Anh biết.”
Cố Dã ôm chặt vợ: “Lâu quá không gặp em, ôm em một chút, chỉ chút thời gian thế này cũng không đủ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây