“Dữu Dữu.”
“Hửm?”
Thẩm Trĩ Dữu biết bây giờ tâm trạng anh đang rất kích động, nhưng cô vẫn phải lên tiếng cắt ngang, cố gắng ngẩng mặt lên khỏi lồng ngực anh: “Cố Dã, nới lỏng ra chút, em nghẹt thở rồi.”
Cố Dã: “........Ừ.”
Anh nới lỏng tay ra một chút, chỉ một chút thôi, đủ để Thẩm Trĩ Dữu thở được: “Anh nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức bọn trẻ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây