Lúc này Thẩm Trĩ Dữu trở mình, khiến Cố Dã giật mình, vội đỡ người cô giúp cô trở mình, tự trách: “Đánh thức em rồi à?”
“Không, em còn chưa ngủ.”
Người đàn ông mím chặt môi, nhìn cô, không nói gì.
Lông mày sắc sảo, sống mũi cao, rõ ràng là gương mặt cương nghị, kiên cường, nhưng lúc này nhìn anh lại giống như một chú chó nhỏ vô gia cư ở bên đường, khiến lòng thương của Thẩm Trĩ Dữu bỗng trỗi dậy.
Cô vụng về nhích người lên phía trước, giơ tay vuốt nhẹ lên trán anh: “Nhăn mặt làm gì, xấu lắm đấy, anh vốn đã lớn hơn em nhiều rồi, nếu cứ nhăn mặt hoài, sau này ra ngoài, ai không biết lại tưởng anh lớn hơn em hai ba mươi tuổi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây