Đường Uyển nhanh chóng từ chối, Lục Hoài Cảnh cũng không ép buộc mà chỉ nói với cô: “Chúng ta ở cạnh phòng nhau, nếu em cảm thấy không thoải mái thì cứ đến gõ cửa.”
“Được.”
Đến trước cửa phòng thì hai bên tách nhau ra, Đường Uyển mở cửa phòng mình đi vào.
Những nhà khách của những năm 1970 đã xuống cấp, chỉ có một chiếc giường, muốn tắm rửa thì phải đến nhà tắm công cộng để tắm.
Đường Uyển không có thời gian nhìn cái này nhìn cái kia mà trực tiếp xách hành lý đi vào trong không gian, không gian cũng không khác gì ở kiếp trước.
Có một trung tâm mua sắm khổng lồ giống như tổ chim, bên trong có đủ mọi thứ. Ngoài ra còn có một mảnh đất mà Đường Uyển còn chưa kịp canh tác.
Sau khi xác nhận không thiếu thứ gì, Đường Uyển đi đến bên cạnh đống hòm rương mà nhà họ Đường đã cướp được, ước chừng có khoảng năm mươi chiếc.
Vừa rồi đôi mắt Đường Uyên hơi suy sụp nhưng bây giờ sáng ngời, cô vui vẻ mở từng chiếc rương ra.
Chàng trai tốt.
Mười rương đựng đồ trang sức nhỏ màu vàng, năm rương vàng, năm rương bạc, mười rương đồ trang trí cổ và tranh chữ cổ, hai hộp sách đơn bản, ba rương sách y học.
Ngoài ra còn có năm rương là độc môn bí kíp của các cửa tiệm nhà họ Đường, phải nói rằng ông lão là người có tầm nhìn xa trông rộng.
Giữa được núi xanh thì không lo thiếu củi.
Ngoài ra, còn có sáu hộp trang sức, thứ khiến Đường Uyển càng sửng sốt hơn là một bộ mũ phượng khăn quàng, khiến tim cô đập điên cuồng vì sung sướng.
Ngoài ra còn có hai hộp vải thành phẩm rất tốt, hộp còn lại chứa đầy giấy tờ nhà đất, thậm chí còn chuẩn bị rất nhiều xấp giấy đại đoàn kết.
Đường Uyển nhì mà trong lòng vui mừng, phát tài rồi, tuy kiếp trước cô cũng làm ăn buôn bán nhưng cũng không giàu đến vậy.
Bất cứ một món đồ cổ nào ở đây mà đem về thế hệ tương lai để bán đấu giá cũng sẽ bán được cái giá cao chót vót.
Ngay cả năm hộp gỗ đàn hương được cất giữ trong mật thất của ngôi nhà cũng đều đựng đầy trang sức quý báu. Chẳng trách cậu họ của nhà họ Tần vẫn luôn chấp niệm như thế.
Sau khi thu thập được nhiều đồ tốt như vậy, Đường Uyển càng quyết tâm giải cứu ba mẹ của nguyên chủ.
Sau khi xem đến đây thì Đường Uyển nhận ra mình hơi đói, sau khi ăn bánh bao ngũ cốc mà Lục Hoài Cảnh đưa thì cổ họng cô hơi khó chịu.
Đường Uyển dịch chuyển đến trung tâm thương mại trong không gian. Cô có thể dịch chuyển đến bất cứ nơi nào trong không gian, cô thuần thục cầm một hộp cơm tự nấu lên.