Không ngờ Đường Châu còn nhỏ như vậy mà lại nói ra những lời này, khóe mắt của Đường Uyển lại nóng lên, Lục Hoài Cảnh đứng gần như vậy nên đương nhiên anh cũng có thể nghe rõ câu nói này, anh nói:
“Em không phải người vướng tay vướng chân.”
“Ai nói em như vậy thế?”
Đường Uyển xoa đỉnh đầu Đường Châu rồi dịu dàng nói: “Chúng ta có thể tự nuôi sống chính mình.”
“Cậu họ nói thế.”
Đường Châu rũ mắt xuống: “Họ còn nói ba mẹ sẽ không quay về nữa, còn ép em giao lại những thứ mà ông nội để lại.”
“Cái gì?!”
Lúc đầu, Đường Uyển chỉ cho rằng họ không thích thành phần như chị em cô.
Nhưng chuyện thu nhận giúp đỡ em trai cô cũng không dễ, cô không có ý định gây rắc rối cho họ.
Nhưng sau khi nghe Đường Châu nói thì cô mới ý thức được, có lẽ chuyện báo cáo cũng không thể không liên quan gì đến họ.
Bằng không làm sao họ có thể biết rõ ràng như vậy?
“Chị, thật sự ba mẹ không quay về nữa sao?”
Đường Châu còn nhỏ, trong mắt toàn là nước mắt nhưng cậu bé vẫn ngoan cố không chịu để chúng chảy xuống.
“Không, ba mẹ sẽ không có chuyện gì đâu.”
Đường Uyển khẽ thở dài, nhiệm vụ tiếp theo của cô rất gian khổ và rất dài.
Lục Hoài Cảnh dẫn họ đến một nhà khách gần đó rồi giải thích: “Anh đến vội nên còn chưa mua vé tàu hỏa. Vì vậy chúng ta chỉ có thể đợi một đêm ở nhà khách rồi sáng sớm mai sẽ lên đường.”
“Anh cứ sắp xếp là được.”
Đường Uyển vừa xuyên không nên đầu óc của cô vẫn còn choáng váng. Cô chỉ ôm chặt em trai Đường Châu.
Lục Hoài Cảnh lấy mấy cái thư giới thiệu còn trống ra nhưng lại không biết điền cái gì, sau đó cũng đặt được hai căn phòng.
Chỉ là người ở nhà khách đều thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Đường Uyển và Lục Hoài Cảnh không ở cùng phòng với nhau.
Thời buổi này tác phong sinh hoạt đều được kiểm soát rất chặt chẽ.
“Anh sẽ ngủ với Chu Chu.”
Cũng không biết Lục Hoài Cảnh đi đâu mà mua được mấy cái bánh bao rồi đưa cho cô: “Ăn lót dạ trước đi.”
“Cảm ơn.”
Trong lòng Đường Uyển cảm thấy ấm áp, không thể không nói mắt nhìn người của ba mẹ nguyên chủ rất tốt.
Bây giờ người đàn ông này khiến cô cảm thấy rất thoải mái khi ở bên anh.
“Vết thương trên đầu em, có cần phải bôi thuốc không?”
Lục Hoài Cảnh chăm chú nhìn vết thương trên đầu Đường Uyển, Đường Châu cũng vội vã nhìn sang.
“Chị ơi, chị có cần đến trạm y tế không?”
“Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi mà, chỉ là nhìn thì hơi đáng sợ. Trong túi của em có ít thuốc, lát nữa em tự bôi là được rồi.”