“Thật sự tôi không để bụng chuyện này đâu, thím Hồ.”
Đường Uyển nhẹ nhàng đáp, vẻ mặt rất nghiêm túc, đồng thời đẩy tay thím Hồ ra, không nhận lấy mấy quả trứng. Cô nói: “Tôi nói thật với thím, kể cả thím có dẫn chị ấy đến nhờ tôi khám bệnh, giờ tôi cũng không giúp được. Thím nhìn đấy, phòng khám của tôi trống huơ trống hoác thế này, thuốc thang cần thiết chẳng có gì. Thím có quay lại đây cũng phải ra bệnh viện mua thuốc thôi.”
Lời của Đường Uyển rất chân thành. Cô thực sự không giận Trương Tiểu Cúc.
Nghe vậy, thím Hồ mới thở phào nhẹ nhõm: “Không giận là tốt rồi. Còn mấy quả trứng này là vợ chồng tôi cảm ơn cô vì đã nhắc nhở kịp thời. Cô giữ đi, không thì vợ chồng thím áy náy lắm.”
“Tôi thật sự không thể nhận đâu, thím Hồ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây