“Đợi khi nào Tiểu Hổ đỡ hơn chút rồi hẵng tính, thím ạ.”
Đường Uyển đáp, trong lòng cũng không dám phân tâm. Tiểu Hổ tuy tạm thời không sao, nhưng vẫn còn nguy hiểm.
Là bác sĩ, cô phải có trách nhiệm với bệnh nhân nặng nhất của mình.
Chào tạm biệt thím Hồ, Đường Uyển quay về phòng. Căn phòng trống huơ trống hoác, chẳng có gì đáng giá.
Cô bèn lấy một cuốn sách từ trong hòm thuốc ra đọc. Được một lát, mẹ Tiểu Hổ ôm một đống đồ lỉnh kỉnh bước vào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây