Khi Đường Uyển bước ra, bên ngoài đã vắng hơn nửa số người. Thế nhưng, mẹ Hồ Kiến vẫn đứng đó, cười khẩy, giọng đầy mỉa mai:
“Ôi trời, nếu cô mà không cứu được Hồ Tiểu Hổ, thì đừng hòng ở lại cái đại đội này!”
Nụ cười của bà ta đầy vẻ đắc ý, lòng thầm nghĩ một cô bác sĩ trẻ măng như Đường Uyển thì làm được gì. Đợi đến lúc không cứu được thằng bé, cô nhất định sẽ bị cả đại đội xử tội. Người đại đội nơi đây vốn đoàn kết, mà đã đoàn kết thì Đường Uyển chẳng có đường thoát.
Đường Uyển định chạy lên núi, nhưng từ xa đã thấy cả đoàn người quay trở lại. Đi đầu là một người đàn ông lớn tuổi, mồ hôi nhễ nhại, trên tay bế một đứa trẻ bê bết máu.
Người đàn ông đó không biết Đường Uyển là ai, chỉ nghe nói hôm nay đại đội trưởng Hồ dẫn bác sĩ chân đất mới về. Ông ta không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần cứu đứa trẻ nên liền chạy thẳng đến nhà đại đội trưởng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây