“Cấm mày nói ba mẹ tao như vậy!”
hai mắt Đường Châu đỏ bừng, Đường Uyển bước nhanh về phía trước: “Chu Chu, đừng đánh nữa!”
Nếu còn đánh nữa thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nắm đấm đang giơ lên của Đường Châu hơi khựng lại, cậu bé ngơ ngác quay đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc của chị gái mình.
“Chị!”
Cậu bé đang tràn đầy khí thế vừa rồi lập tức nhụt chí, cậu bé mím môi bất bình, giống như một chú cún con bị bỏ rơi.
Lòng Đường Uyển mềm nhũn, cô vô thức xoa đỉnh đầu của cậu bé: “Chu Chu, chị đến đón em.”
Lúc này Đường Châu ăn mặc rách rưới, giống như nhặt quần áo mà người ta vứt đi để mặc, còn Tần Phi thì mặc quần áo do mẹ của cậu ta may.
Đường Uyển có thể tưởng tượng được những ngày qua em trai của cô đã sống khổ sở đến mức nào.
Tần Phi khó khăn bò dậy từ trên mặt đất, cậu ta liếc nhìn Lục Hoài Cảnh, thấy anh không phải người dễ coi thường, cậu thiếu niên Tần Phi nhổ nước bọt xuống đất.
“Mấy người đừng đắc ý, ba tôi nói ba mẹ của các người có tác phong theo chủ nghĩa tư bản, không chừng còn làm gián điệp, lần này các người thảm rồi, lêu lêu...”
Thằng nhóc hư hỏng này chạy lên nhà ngang, còn làm mặt quỷ với những người đứng bên dưới, Đường Châu giận đến mức siết chặt nắm tay.
“Chu Chu, trước tiên đừng kích động.”
Đường Uyển mơ hồ nhận thấy có rất nhiều người trong nhà ngang tò mò nhìn qua đây, nên lúc này cô chỉ muốn đưa em trai mình đi.
Nếu không thì đợi đến lúc cả nhà cậu họ tan làm về sẽ không dễ dàng để họ đi như vậy.
“Chị ơi, anh này là ai ạ?”
Ánh mắt Đường Châu tò mò nhìn Lục Hoài Cảnh, trong mắt hiện lên sự tò mò nhiều hơn.
“Đây là anh rể của em.”
Đường Uyển đỏ mặt giải thích, Lục Hoài Cảnh đứng bên cạnh cũng hơi xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng làm cho nụ cười của mình trở nên hiền lành hơn.
“Chào Chu Chu, anh là Lục Hoài Cảnh.”
“Anh ấy chính là chồng chưa cưới mà ông nội đã định cho chị.”
Hai mắt Đường Châu sáng lên, sau đó cậu bé khựng lại giống như nghĩ tới điều gì đó.
“Chị, cả nhà cậu họ đối xử với em cũng khá tốt nên em không đi cùng chị đâu.”
Nhìn thấy nỗi buồn trong mắt của cậu bé, sao Đường Uyển có thể không biết cậu bé đang nói dối chứ.
“Chu Chu, chị phải đi cùng anh rể về quê thu thập chứng cứ, nếu để em ở lại đây một mình thì chị không yên tâm.”
Họ cần thu thập bằng chứng nhanh chóng, nếu không thì thành phần như cô sẽ luôn là vấn đề lớn.
“Chị.”
Đường Châu thận trọng liếc nhìn Lục Hoài Cảnh rồi kéo Đường Uyển sang một bên: “Em còn nhỏ như vậy, nếu chị đưa em theo sẽ vướng tay vướng chân, chắc chắn người nhà của anh ấy sẽ không vui đâu.”