“Mẹ con làm như vậy, chúng ta chưa bàn tới Hoài Lệ, chỉ nói đến chuyện liệu bà ta còn mặt mũi gặp người con như con không? Đại viện có nhiều người như vậy, con bảo bọn họ nghĩ vợ chồng các con như thế nào, sau này chúng ta còn có thể làm người ở cái đại viện này nữa hay không?”
Bà ấy nói câu nào cũng có lý, Đường Uyển nhìn sắc mặt tái xanh của đối phương rồi vội bổ sung một câu.
“Vĩ Thành, em đừng trách mẹ và Hoài Lệ nổi giận, số tiền vay này cộng lại đã bằng hai tháng trợ cấp. Bây giờ em còn phải nuôi sống gia đình, nếu mẹ em cứ cách dăm ba hôm lại làm như vậy thì cuộc sống ở gia thuộc viện sau này phải làm sao đây?”
“Em gái anh gả cho em cũng không phải để chịu khổ!”
Lục Hoài Cảnh nói thẳng ra, Đặng Vĩ Thành bị nói mất hết mặt mũi, nhưng anh ấy cũng không trách bọn họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây