Lời nói thẳng thắng của Lục Hoài Cảnh khiến trái tim Đường Uyển đập loạn xạ. Chẳng phải người ta nói niên đaij này rất dè dặt sao?
Tại sao anh lại mạnh dạn nói ra như vậy?
Hai tai Đường Uyển đỏ bừng: “Cho dù em có cắt đứt quan hệ với ba mẹ thì thật ra bây giờ em cũng là thành phần không tốt. Nếu anh cưới em sẽ ảnh hưởng đến anh.”
Anh là quân nhân nên cô sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc thăng chức của anh.
“Anh biết chứ.”
Nói thật, trước đây Lục Hoài Cảnh hơi không cam lòng vì chuyện này nhưng đây chính là tâm nguyện cuối cùng của ba anh, anh nhìn vào đôi mắt trong suốt của Đường Uyển.
“Anh sẽ nỗ lực để lập công.”
Nhìn dáng vẻ mong manh yếu đuối của cô, nếu cô bị bắt đi thì có lẽ không có cách nào sống nổi.
Đường Uyển không biết Lục Hoài Cảnh đang nghĩ gì, cô chỉ cảm thán vì bản thân mình xuyên không lại gặp được người tốt.
Đây là cách nhanh nhất để cô có được chỗ đứng ở một thế giới khác, có lẽ cô nên cùng anh thử xem sao.
Trong lúc nói chuyện thì hai người đã đi đến nhà ngang của nhà máy dệt trước đây Đường Uyển đã từng đến đây, bảo vệ gác cổng cũng biết cô, chỉ là ánh mắt anh ta nhìn cô không có thiện cảm lắm.
Nhưng vì Lục Hoài Cảnh đi theo cô nên anh ta mới để cô vào.
“Đồ tư bản chó má, tâm địa đen tối!”
“Phì phì, tao nói mày đấy, tên địa chủ nhãi nhép bóc lột nhân dân, sao mày không vào tù cùng ba mẹ mày đi?”
“Tao đánh mày……”
Một đám trẻ con đang hùng hổ chửi bới một đứa trẻ đứng ở giữa ngay giữa đường, Đường Uyển thoáng nhìn thì thấy đó là em trai Đường Châu của mình.
Đường Châu mới tám tuổi, thân hình gầy gò nổi bật giữa đám đông.
Chỉ cần nhìn thoáng qua thì Lục Hoài Cảnh đã biết anh là em trai của Đường Uyển, trông hai người rất giống nhau.
Anh đang định sải chân dài bước đến thì Đường Uyển đột nhiên ngăn anh lại: “Chờ đã.”
“Làm sao thế?”
Lục Hoài Cảnh không biết tại sao nhưng giây tiếp theo anh đã biết tại sao Đường Uyển lại ngăn anh lại.
Bởi vì Đường Châu đã tóm lấy một đứa trẻ và đánh nó ngã xuống đất.
Cậu bé gầy gò này vẫn là một đại lực sĩ!
“Đứa bé bị em ấy đè lên đánh chính là con trai của cậu họ.”
Đường Uyển có thể tưởng tượng ra cuộc sống của Đường Châu sẽ ra sao nếu cô không đến đón cậu bé.
Đường Châu đánh cậu bé kia rất rất mạnh, những đứa trẻ khác vội vàng bỏ chạy, còn Tần Phi thì cuộn tròn trên mặt đất.
“Đường Châu, tao sẽ mách ba mẹ tao để họ đánh chết mày!”
“Nếu không có ba mẹ của tao thì bây giờ mày đã phải ngồi tù cùng với bố mẹ mày rồi, nói không chừng còn bị bắn chết!”
“Ba mẹ mày là tư bản tâm địa đen tối...”