Thời buổi này tác phong sinh hoạt nghiêm khắc vô cùng, mối quan hệ nam nữ hỗn loạn sẽ bị bắt. Lục Hồng Anh bị chỉ trích nên đỏ mặt, cô ta phẫn hận trừng mắt liếc nhìn Đường Uyển một cái rồi cất bước chạy đi.
“Đều tại cô.”
Người đã chạy xa rồi, tốp năm tốp ba người vây xem cũng tản đi, có người còn có lòng dặn dò Đường Uyển cẩn thận với Lục Hồng Anh.
Khi chỉ còn lại hai người họ thì Đường Uyển mới tức giận liếc nhìn Lục Hoài Cảnh một cái.
“Đào hoa nát của anh đấy.”
“Anh xin lỗi.”
Lục Hoài Cảnh lộ ra vẻ mặt áy náy, anh xin lỗi rồi nói: “Là anh khiến em khó xử rồi.”
“Bỏ đi, suy cho cùng cũng không phải anh cố ý.”
Anh nhanh chóng xin lỗi khiến ý muốn truy cứu của Đường Uyển cũng tan biến, dù sao thì anh cũng không thể khống chế được chuyện này.
So với những người đàn ông chỉ biết trốn tránh trách nhiệm thì anh tốt hơn nhiều.
Hai người cũng nhanh chóng vứt chuyện không vui đó ra sau đầu rồi cười nói đi vào tiệm cơm quốc doanh.
Giữa trưa nên cửa sổ gọi món mở rộng, nhưng mà cũng không đông khách, niên đại này có rất ít người đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.
“Em muốn ăn gì?”
Lục Hoài Cảnh chỉ vào bảng đen treo trên cửa, trên bảng viết thực đơn hôm nay.
“Anh cứ xem rồi gọi đi, em muốn ăn cơm.”
Cô thấy có nhiều người tiếc tiền nên không dám ăn cơm mà chỉ mua bánh bao hai xu để ăn.
“Vậy được, em tìm chỗ nào ngồi chơi tý đi.”
Lục Hoài Cảnh đi xếp hàng, không có nhiều chỗ ngồi lắm, Đường Uyển tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, người đàn ông có vóc dáng cao lớn đứng giữa đám người nên rất dễ nhìn thấy.
Anh trông không tệ, dáng cao chân dài, thành thật mà nói thì tính cách của anh không có vấn đề gì cả, Đường Uyển cũng không bài xích việc gả cho người đàn ông như vậy.
Khi cô đang miên man suy nghĩ thì Lục Hoài Cảnh đã sải bước đi đến ngồi xuống đối diện cô.
“Em nghĩ gì thế?”
“Không có gì.”
Đường Uyển nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi cứng đơ, cũng không thể nói là cô đang thưởng thức anh được.
Lục Hoài Cảnh không hỏi, chuyện của ba mẹ nhà họ Đường như vậy, nếu anh hỏi nhiều sẽ khiến trong lòng vợ anh cảm thấy hụt hẫng. Có nhiều lúc anh không muốn chọc vào vết sẹo của cô.
Cũng may là rất nhanh đã nghe người phục vụ gọi một câu, Lục Hoài Cảnh đi nhanh qua đó bưng đồ ăn.