“Em không có ý này.”
Đường Uyển nhân ra anh đang hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Bây giờ nhà chúng ta đang sống dựa vào anh, nên ở bên ngoài không thể làm ảnh hưởng đến anh. Nếu anh muốn hỗ trợ họ thì nên lặng lẽ thôi đừng để người ta nắm thóp, nếu anh cũng xảy ra chuyện thì em và Chu Chu phải làm sao đây?”
Giọng nói của cô mềm mại nhẹ nhàng, quả thật cô không muốn phải đưa Chu Chu đi ở chuồng bò đâu.
“Yên tâm đi, anh có chừng mực mà.”
Lục Hoài Cảnh nhìn vào đôi mắt trong sáng của cô, ngay lập tức lồng ngực mềm nhũn: “Trưa rồi, chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn chút gì đi.”
“Được.”
Đường Uyển vẫn không từ chối, tâm trạng của hai người không tệ, nhưng còn chưa đi được một bước thì đột nhiên có bóng người vọt đến trước mặt họ.
“Anh Hoài Cảnh.”
Giọng nói chanh chua đến mức khiến da đầu Đường Uyển tê rần, cô ngước mắt lên nhìn thì thấy một cô gái có hai bím tóc đen.
“Hồng Anh, có chuyện gì thế?”
Lục Hoài Cảnh nhịn không được nhíu mày, Lục Hồng Anh là con gái của đại đội trưởng Lục, tuy rằng họ đều có họ Lục nhưng không phải người một nhà.
Lục Hồng Anh can đảm nói: “Anh Hoài Cảnh, em muốn nói chuyện riêng với anh mấy câu.”
“Vậy em qua bên kia chờ anh nhé?”
Đại khái là Đường Uyển xuyên không mới đến được đây nên cô vô cùng cởi mở, cô nên cho Lục Hoài Cảnh chút tự do.
Cô là vợ anh mà.
“Không cần, có gì thì nói thẳng ở đây đi, vợ tôi không phải người ngoài.”
Lục Hoài Cảnh thẳng thắn nói ra khiến Lục Hồng Anh hơi khổ sở, ngay lập tức khóe mắt đỏ lên.
“Anh Hoài Cảnh, cô ta không xứng với anh.”
Cô ta chỉ vào Đường Uyển, lời lẽ chính đáng, Đường Uyển vô cớ bị vạ lây nên bừng tỉnh.
Hay lắm, hóa ra là đào hoa nát của Lục Hoài Cảnh đây mà.
“Tôi không xứng với anh ấy, chẳng lẽ là cô xứng à?”
Từ trước đến nay Đường Uyển không phải dạng người dễ bị khi dễ, cô cao giọng hỏi khiến Lục Hồng Anh hơi hoảng sợ.
Tiếp theo cô ta vô thức giải thích với Lục Hoài Cảnh: “Anh Hoài Cảnh, chúng ta đều là dân quê, cô ta là cô gái thành phố nũng nịu, gánh không nổi mà vác cũng không nổi, cô ta đi theo anh vào quân đội chắc chắn sẽ không chăm sóc tốt cho anh được.”
“Lục Hồng Anh!”
Trán của Lục Hoài Cảnh khẽ giật: “Tôi và đồng chí Đường Uyển đã lãnh chứng xác nhận quan hệ rồi, là bạn đời cách mạng cùng chung chí hướng.”
“Nghe thấy không?”
Đường Uyển tiến lên một bước khoác lấy cánh tay của Lục Hoài Cảnh, cô cũng không để ý thấy cơ thể của anh hơi cứng đờ.
“Lão lục nhà chúng tôi cũng không phải người thương hoa tiếc ngọc gì, cô không sợ mất mặt thì cứ nói tiếp đi.”