“Cảm ơn, hai người là trai tài gái sắc, nhất định sẽ là đôi vợ chồng cách mạng.”
“Chúc hai người sớm được bế một nhóc con mũm mĩm nhé.”
“...”
Câu này khiến sắc mặt của Lục Hoài Cảnh đỏ ửng.
Đường Uyển cất giấy đăng ký vào túi rồi nói: “Đồng chí Lục Hoài Cảnh, sau này mong anh chỉ giáo nhiều hơn.”
“Chỉ giáo nhiều hơn.”
Khóe môi Lục Hoài Cảnh cong lên, hai người đi ra khỏi chỗ đăng ký kết hôn, Lục Hoài Cảnh chỉ vào bưu cục cách đó không xa.
“Anh đi gọi điện thoại.”
Anh đi thúc giục lãnh đạo, vợ cũng đã cưới rồi thì cũng phải nhanh chóng có được một căn nhà trong quân đội.
“Được.”
Đường Uyển nghĩ đến đời sau thường hay bán đấu giá tem thì hai mắt hơi lóe sáng. Sao cô không mua tem cất giữ sớm chút nhỉ?
Nghĩ như vậy nên Đường Uyển chạy nhanh như bay, lúc Lục Hoài Cảnh gọi điện thoại thì Đường Uyển vui vẻ nói với nhân viên bưu cục: “Tôi muốn mua năm xắp tem.”
Thật ra Đường Uyển cũng không biết đời sau kiếm được kha khá là nhờ vào khoản nào nhưng cô cứ mua vài xắp đã. Cho dù không tăng giá thì giữ làm kỷ niệm cũng tốt mà.
“Đồng chí chắc chắn à?”
Nhân viên bưu cục giật mình nhìn Đường Uyển, người yêu của cô ấy đang tiêu tiền gọi điện thoại mà cô ấy còn mua năm xắp tem, gửi thư cũng không cần gửi thường xuyên vậy chứ.
“Được, đồng chí, bốn đồng.”
Trong lòng nhân viên bưu cục hơi nghi ngờ, một tem là bốn xu, năm xắp là năm mươi tem, là bốn đồng.
Bốn đồng có thể mua được nhiều lương thực lắm.
Suy cho cùng thì gạo cũng chỉ có ba đồng một cân.
“Cảm ơn cô.”
Đường Uyển cũng mặc kệ người khác nghĩ cái gì, cô vui vẻ bỏ tem vào túi vải rồi còn mua thêm ít phong thư.
Cũng vừa lúc Lục Hoài Cảnh nghe điện thoại xong, cô sợ anh nghĩ nhiều nên giải thích một câu.
“Em muốn viết thư cho ba mẹ.”
“Chắc là họ cũng đến rồi.”
Ở ngoài đường nên Lục Hoài Cảnh khó nói nơi họ được đưa đến mà chỉ nhỏ giọng nói với Đường Uyển: “Em yên tâm, anh đã nhờ chiến hữu chăm sóc cho họ.”
“Có ảnh hưởng gì đến anh không?”
Tuy rằng Đường Uyển lo cho người nhà nhưng cô cũng có chừng mực: “Nếu mà ảnh hưởng đến anh thì tạm thời anh đừng làm gì cả, chờ đến khi chúng ta đến đó rồi thì em tự nghĩ cách.”
“Đường Uyển!”
Bỗng nhiên Lục Hoài Cảnh xụ mặt xuống, anh sợ bị người ta nghe thấy nên mới kéo Đường Uyển đến một bên.
“Có phải em không hề xem anh là đàn ông không?”
“Cái gì chứ?”
Đường Uyển hơi mờ mịt, cô ngước mắt nhìn đôi mắt khổ sở của Lục Hoài Cảnh, anh nói: “Bây giờ em là vợ anh, ba mẹ của em là ba mẹ của anh, anh tìm người chăm sóc họ là chuyện nên làm.”