Hôm nay Đường Uyển mặc áo sơ mi màu trắng, bên dưới mặc váy dài màu xanh lam, Lục Hoài Cảnh cũng mặc áo sơ mi trắng và quần quân phục màu xanh lục.
Tuấn nam mỹ nữ ngồi chụp ảnh trong tiệm, thầy chụp ảnh không hài lòng lắm nói: “Chẳng phải hai người định kết hôn à? Ngồi xa như vậy làm gì, ngồi gần chút đi.”
“À.”
Đường Uyển nhẹ nhàng nghiêng đầu để lộ nụ cười, thứ duy nhất khiến cô tiếc là trên trán còn đang dán băng keo cá nhân.
Tiếc là thời buổi này không có kỹ thuật đồ họa.
“Đồng chí nam đừng có xụ mặt.”
Ông lão ấn chui vào trong màn rồi không hài lòng với biểu cảm của Lục Hoài Cảnh: “Cười cái đi!”
“Anh không muốn cưới em à?”
Đường Uyển nghiêng đầu, khóe miệng cong lên, Lục Hoài Cảnh vội đến mức giải thích không ngừng.
“Sao có thể chứ, anh muốn cười.”
Nói xong câu này thì hai lỗ tai anh đỏ lên, Đường Uyển bật cười nói: “Vậy tại sao anh không cười?”
“Anh… anh căng thẳng.”
Lục Hoài Cảnh nhẹ nhàng nắm chặt quần áo của mình rồi mỉm cười với Đường Uyển, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
“Ôi, nhìn thẳng, tôi cần chính là biểu cảm này đấy.”
Thấy chụp ảnh già ấn máy chụp ảnh, ánh đèn hơi lóe lên rồi chụp lại khoảnh khắc hai người họ tươi cười.
Lúc này Lục Hoài Cảnh mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, Đường Uyển đứng dậy đi đến trước mặt thầy chụp ảnh.
“Đồng chí, bao lâu thì có ảnh vậy ạ?”
“Ba ngày sau đến lấy nhé.”
Thầy chụp ảnh cũng không ngẩng đầu lên, nghiêm túc lau chùi ống kính, Lục Hoài Cảnh hơi gấp gáp.
“Đồng chí, hôm kia chúng tôi phải vào quân đội rồi, lát nữa phải đi lãnh chứng, có thể nhanh chút không ạ?”
“Nhanh thì 10 đồng.”
Đối với phản ứng của họ thì thợ chụp ảnh già này không xa lạ gì, vừa nhìn đã biết Lục Hoài Cảnh là người trong quân đội.
Nghe vậy thì Lục Hoài Cảnh cười nói: “Được, cảm ơn đồng chí, trể chút tôi đến lấy.”
Anh lấy ra 10 đồng đặt trên quầy, sau khi hai người họ giao kèo với thầy chụp ảnh xong thì đứng dậy đi đến chỗ đăng ký kết hôn cách đó không xa.
Thầy chụp ảnh già nhìn theo bóng dáng hai người họ mà nhịn không được bật cười. Thời buổi này đăng ký kết hôn vô cùng đơn giản, người đi kết hôn cũng không đông lắm, người nông thôn nghĩ đơn giản rằng chỉ cần bày tiệc rượu là đã kết hôn.
Rất nhiều người đều không đến lãnh chứng, cho nên hơn mười phút sau thì Đường Uyển đã cầm giấy hôn thú mới toanh ra, giấy hôn thú này giống như giấy khen vậy.
“Đồng chí, ăn một viên kẹo cưới cho ngọt miệng nhé.”
Cô đưa cho đồng chí nữ phụ trách làm giấy đăng ký kết hôn mỗi người hai viên kẹo cưới, vui vẻ liên tục nói cảm ơn đồng chí đó.