Thật ra kẹo lại rất rẻ, gạo nếp điều một cân một đồng, nhưng kẹo thỏ trắng thì mắc.
Nghe nói một viên kẹo thỏ trắng tương đương một ly sữa bò cho nên Đường Uyển cũng hiểu tại sao nó đắt.
“Để tôi xem đã.”
“Đồng chí, người đó là người yêu của cô sao?”
Xã viên nhìn thoáng qua Lục Hoài Cảnh đang đẩy xe đạp qua đây, người này vóc dáng cao lớn đĩnh đạc, vừa nhìn là biết điều kiện không tệ.
“Đúng vậy.”
Đường Uyễn lặng lẽ đỏ tai, ánh mắt dừng trên giá để đồ, đột nhiên xã viên nhỏ giọng nói.
“Người yêu của cô còn có anh em gì không?”
Bộ dạng tuấn tú như vậy, chắc là anh em của anh ấy cũng không tệ.
“Đều kết hôn cả rồi.”
Đường Uyển nhàn nhạt đáp lại một câu: “Không có vải dệt có hoa văn và màu sắc khác sao?”
“Trên trấn chỉ có loại này thôi.”
Thái độ của xã viên đối với Đường Uyển tốt lên, Đường Uyển nghĩ đến vóc dáng của Chu Chu nên cũng không lựa chọn nhiều.
“Cho tôi mười sáu mét vải bố đi.”
Cô đặt phiếu vải bố lên quầy, xã viên lặng lẽ liếc nhìn Lục Hoài Cảnh: “Đồng chí, hai người kết hôn mà không mua vải đỏ sao?”
“Trong nhà có rồi.”
Đường Uyển không cần phải giải thích tỉ mỉ, cô có cảm giác người này đang tính tìm cách tiếp cận cô, đang muốn tìm Lục Hoài Cảnh hỏi thăm xem anh có chiến hữu nào hay không.
“Thêm một đôi áo gối đi, một cặp ly tráng men…”
Lục Hoài Cảnh lại chọn không ít đồ, Đường Uyển chỉ nghĩ mua nhanh xong là được nên cũng không ngăn anh.
Tính tiền xong thì hai người mua gần 40 đồng, gần một tháng lương của Lục Hoài Cảnh.
Đối với Đường Uyển mà nói thì hời vẫn là hời, túi lớn túi nhỏ nhiều như vậy mà chỉ có 40 đồng.
Nhìn thấy xã viên muốn hỏi gì đó thì Lục Hoài Cảnh và Đường Uyển ăn ý xách đồ nhanh chân bỏ chạy.
Ra khỏi hợp tác xã cung tiêu thì hai người nhìn nhau cười, Lục Hoài Cảnh vẫn hơi chưa thỏa mãn.
“Trên trấn này chỉ có nhiêu đây thôi, muốn vào huyện phải ngồi xe, e rằng buổi tối không kịp về.”
“Nhiêu đây đã đủ rồi.”
Thật ra Đường Uyển rất dễ thỏa mãn, dù sao kết hôn rồi cũng không ở lại đây, những thứ bên ngoài cũng không thể mang đi nên cô không muốn mua nhiều.
“Tủi thân cho em rồi.”
Lục Hoài Cảnh treo đồ vật lên trên xe đạp, anh muốn đưa Đường Uyển đi mua đồng hồ nhưng Đường Uyển từ chối.
“Mẹ em… có mua cho em một chiếc đồng hồ nhưng hiện tại thân phận của em không tốt để đeo.”
May là người ở trấn Đại Bình không có hiểu biết nhiều, nếu không bị báo cáo cũng không phải chuyện gì tốt.
Cách nói này đã thành công thuyết phục được Lục Hoài Cảnh, tuy anh có tiếc nuối nhưng vẫn đưa Đường Uyển đến tiệm chụp ảnh.